Tôi hiểu, hôm trước không phải anh trông nom bữa tiệc.Tôi nhất định làm cho bà ấy đương thù ghét tôi, phải có thiện cảm với tôi.Rồi tôi chỉ cho họ thấy rằng tôi đã chiều lòng họ, và tôi tin họ sẽ tận tâm báo đáp tôi trong dịp khác.nếu không phải, như hồi còn hàn vi, để đi lang thang trong kinh đô, vơ vẩn dạo chơi trong những con đường mà các vị Hoàng đế chỉ được nghe tả trong sách.Cho nên tôi nói rằng những chi tiết mà ông ấy không chịu cho biết, không cần thiết gì hết.Vậy mà biết bao người không chịu làm theo như vậy! Người ta tưởng rằng làm cho kẻ khác nổi giận lên là sự quan trọng của người ta tăng lên.Sáng dậy, ông xuống nhà dưới, thấy phòng ăn vắng ngắt vì cả nhà còn ngủ, ông ca một điệu bí mật, luôn luôn một điệu đó, để nhắc rằng người bận việc nhất ở nước Anh ngồi ở nhà dưới một mình, đợi người ta dọn điểm tâm cho ông.Dân tộc nào cũng tự cho mình hơn những dân tộc khác.Rồi sau xảy ra sao? Đoạn văn bản này trích trong cuốn sách thú vị của E.Trong những lớp học của tôi, đã được nghe vài y sĩ công nhận lời đó.