Cạch! Rất thích cái cảm giác đi một quãng dài rồi dừng xe lại, gạt chân chống, tắt chìa khóa điện.Mẹ, tôi và một người quen.Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ.Bình thản và mệt mỏi.Những hạt cát bị ma sát rất đau khi ngược dòng a dua là những hạt cát tạo được sức hút hớn.Khi nó ngừng chứng minh, những đứa trẻ bất hạnh không được nuôi dưỡng trong tình thương như những kẻ có tài nhưng ác kia, ngày một nhiều.Hãy bắt tôi, nếu có thể.Rồi bảo cảm ơn ta đi.Và chỉ có anh mới có thể vượt qua cái hạn chế này, chẳng có ai khác đâu.Không có nó thì sao? Cuốc bộ hoặc đi xe buýt.
