Họ chia sớt đời sống với bạn mình bằng những câu chuyện hay bằng thư từ.Cha mặc nhiên hay minh nhiên chỉ xin mẹ cho biết rõ lý do, chỗ đi.Những kẻ ấy có thể môi mép, ngọt như đường nhưng đụng chuyện chết ai nấy chịu.Một tháng sau, có thể gặp họ để tóc bò lan tới mép tai mà không hớt cũng không chải.Vì tự thấy mình no phồng và cứ tự thổi phồng mình lên nên nội tâm bị bọng về kiến thức, đức hạnh.Mà các việc nầy phải khởi sự bằng chú ý.Thì đối với họ thời gian như đốt trôi giai đoạn: hai giờ Việt văn qua như chốc lát.Nói điều nầy tôi vẫn nghĩ một số người nam có óc phụ nhược.Nếu bước vào những chủng viện hay nam tu viện công giáo rồi tưởng tượng một tâm hồn bạn trai vô tín ngưỡng sai lạc với một tâm hồn bạn trai tĩnh tu ta thấy có bao nhiêu khác nhau.Ai làm gì bất mãn họ giận rồi quên luôn.
