Hơi buồn chán là cứ phải đến lúc khó khăn, cứ phải đến lúc nguy nan, cứ phải đến lúc nước đến chân…Nhà văn chợt không muốn thoát khỏi nó.Còn điên hoặc chết ư? Nói dối.Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống.Người bảo nghệ thuật là khó hiểu.Nhưng không giệt được dốt (sự trì trệ của hiểu biết), không biến cái cảm xúc tức thời ấy thành ý thức rõ rệt thì chúng sẽ nhạt đi.Người trong cuộc ít chịu hiểu điều này.Những kẻ bao che, đỡ tội cho chúng cũng không phải là người.Trông cũng đèm đẹp, chả bực gì.Này thì… đời người là hoa hồng héo-chỉ còn xơ lá với gai mòn…
