Sự tò mò trỗi dậy, tôi liền nhờ anh ấy sang dùm một cuốn vì cho tới lúc đó, tôi vẫn chưa biết đến cuốn băng ấy.Lúc học xong cấp 2, mới 17 tuổi, ông của bà đột nhiên xắp xếp cho bà lấy một người mà bà chưa từng gặp mặt.Khi đã điều hành một của hàng tạp hóa,có lẽ ta lịa quyết định xây dựng một chuỗi các cửa hàng khắp cả nước .Thậm chí còn có cả một quyển sách nhan đề “Ông Kia-Su” (Ông Khiếp sợ) đã nổi tiếng nhanh chóng trên đảo quốc này.Tôi nhớ là nhà lãnh đạo tối cao của đất nước chúng tôi(Yang Di-Pertuan Agong), ngài Azlan Shah, lúc ấy được yêu cầu đứng ra dàn xếp tình hình.Khi bạn gặp anh,khuôn mặt khủng khiếp hơn một chút vẫn không có lời phàn nàn hay kể lể về cuộc phẫu thuật và những cơn đau mà anh vừa trải qua.Tôi không thể nói chính xác lúc đó đã xảy ra việc gì.Đừng mong ăn ngon ngủ yên .“Hãy cút khỏi làng chúng ta”.Khi chung ta ngã xuống và không tìm thấy bạn bè ở đâu, ta sẽ làm gì? Khi không có ai đến với ta, ai sẽ ở đó đẻ giúp đỡ ta?