Tôi la lên: "Thế thì tại sao ông chỉ nói chuyện đến tàu cho cháu nghe?".Tôi xin hạ xuống nhiều hơn nữa.Tôi đoán sai thì đây ông cứ chặt tay tôi đi.Cho nên trước khi vô nhà một thân chủ nào, tôi dừng lại một chút, nghĩ tới tất cả những sung sướng mà trời đã cho tôi.Một ông bạn sành về các loài danh mộc đã lựa giùm tôi.Nửa thế kỷ sau, một thanh niên khác ở Luân Đôn làm việc trong một cửa hàng bán đồ nỉ.Xin lựa lấy một, vì được cả hai là đều hiếm thấy lắm.Ông Grammond đá mạnh vào chân tôi ở dưới bàn làm hiệu, rồi tuyên bố: "Anh Dale, anh lầm rồi; ông nói đúng.Ông chỉ nói tới vấn đề mà ông kia ưa nhất.Chúng tôi ngồi chung quanh một cái bàn tròn.