Nhiều lúc tác phẩm chán người đọc lắm.Trong các khả năng có thể xảy ra thì tôi thiên về chọn sự không biết và biết không dám nói hoặc không nói vì không thấy kiếm chác được.Nàng bảo: Hãy đặt tay em lên ngực anh.Sau khi diện kiến nốt cái (tạm gọi là) tâm hồn đằng sau nó.Chẳng có gì để thấy xót thương.Luôn được vận động, luôn được tiếp xúc.Hoặc không tưởng tượng rằng có ai đó đang tưởng tượng ra họ.Cũng không bao giờ biết chuyện trò với các cô gái.Dù có lúc bác nhận ra rằng sự hy sinh mòn mỏi và sai phương pháp của bác nhiều lúc có làm ai hạnh phúc hơn đâu.Người lớn thật buồn cười.
