Cái ý nghĩa nó thật gần với sự vô nghĩa.Tội bác quá, bệnh nhân này quả khó chữa.Sợ vì cảm giác có thể đánh mất rất dễ dàng.Còn tôi, chưa đến lúc.Cô ta có lỡ đọc phải cũng đừng nhầm là mình.Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định.Mà trong giai đoạn ấy, biết bao con người vô tội và đầy tài năng đã không còn cách nào khác phải làm những tấm ván lót đường.Dù nó có thể đem lại một câu chuyện về sự ngộ nhận thiên tài.Con người dường không đủ năng lực để trải qua nhiều bộ mặt.Hoặc đôi lúc viện đến nó để xoa dịu những vết thương.
