Chính điều chúng ta chọn để nghĩ và chọn để làm mới là quan trọng hơn cả.* Không gì hạnh phúc là được nghe người khác thật lòng khen mình.Tôi bắt đầu đọc tiểu sử của các danh nhân năm mười hai tuổi.Tôi không phải là một kẻ hay nói dối, một kẻ tham lam, một tên trộm mà tôi chỉ là thiếu tính trung thực mà thôi.Một thời gian ngắn sau, tôi bắt chước như thế.Một vài ngày trước buổi lễ tốt nghiệp, cô đưa cho tôi xem cuốn sổ tiết kiệm.Đó không phải là mục tiêu, đó là mong ước.Thật ra, chúng ta có nhiều khả năng hơn chúng ta tưởng và ít khi chúng ta sử dụng đến nguồn năng lực nội tại này.Niềm tin ban đầu đó sẽ mang đến những thành tựu nho nhỏ và dần vun đắp sự tự tin của bạn.* Tất cả chúng ta đều cần sự nhìn nhận và khích lệ của người khác.