Và khi mọi người đang ôn thi thì bạn đang viết và đang chết.Tôi lại bảo: Cháu vướng xe tải cháu chưa đi được, chú cho cháu xin chìa khóa, cháu đi ngay.Từ chỗ cô ta đến chỗ này đã vài cây số rồi.Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa.Thấy bố hớn hở, tôi nhẹ nhõm.Bạn bắt đầu giở miếng im lặng của mình ra.Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy.Cái nào không nhớ được thì cũng tốt.Bạn có vào sân Mỹ Đình xem trận Việt Nam-Thái Lan vừa rồi.Tôi lên gác và nẩy ra cái ý định xé.
