Cuối cùng thì sự việc cũng ổn thỏa, cô tôi gọi điện, bác tôi đến, khéo léo nói về những mối quan hệ.Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi.Hoặc đơn thuần là sự hiểu lệch lạc được lan truyền…Rồi hơi hụt hẫng khi ngồi gần mấy cổ động viên văng tục chửi cầu thủ chửi trọng tài, hút thuốc cả buổi.Vì chuyện cái giấc mơ vớ vẩn mà mình lại làm đồng chí ấy mất vui.Lúc đó, liệu nó đã đủ thông minh để hiểu chưa? Liệu những năm tháng anh em, tôi đã tạo được trong nó một lòng tin về tính quân tử của mình? Khi mà tôi luôn bị hiểu lầm.- Ông quả là người biết lo xa.Tôi nhận ra sự bông lơn của mình không thích hợp với phần đông người Việt ít cập nhật.Bạn vừa nghe vừa kiểm kê lại những ý nghĩ hôm qua…Bác chọn đội đỏ mất rồi, cháu chọn đội xanh vậy.