Có thể phơi phới niềm tin.Tôi rong chơi, có ôn nhưng thấy người ta chăm chỉ gấp hàng chục lần mình, đâm mất tự tin.Mấy hôm, ngủ đến 3 giờ chiều, đêm thì thức trắng.Mấy tay lái xe ầm ầm ngoài đường cũng đâu có ngủ.Nhưng với hiện tại ở Việt Nam, ví von như thế một chút, để thấy về tính linh hoạt trong cách cảm nhận sự hài hước lí tính thì người Việt khá khô cứng.Tôi chỉ thấy rầu rĩ.Đây chỉ là nửa đùa nửa thật thôi mà có người tưởng đùa thật, có người lại tưởng rất nghiêm trọng.Ta ngại nói sự thật với ai nhìn ta ngờ vực.Chẳng mấy chốc mà bốc hơi tan biến vào trời đất trong cái dào dạt ấy.Dù sao việc bị phê bình tôi quá cũng làm hắn nao núng qua tối.