Rồi lại mặc cảm mình luôn cũ trong công việc sáng tạo.Mà tôi chỉ cần những người biết điều.Cháu đừng nghĩ là cháu quan trọng.Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực.Tôi đã định viết một truyện ngắn dựa trên bối cảnh này ngay vào cái đêm đến nhà máy cùng anh em bốc hàng mây tre đan lên côngtenơ chở đi Mỹ.Tôi chẳng biết gì và tôi chẳng giúp gì to tát được cho ai cả, dẫu có ai nhờ tôi thường không từ chối bao giờ.Khi đó ông cụ sẽ bị sốc và không còn cớ gì để mà chờ đợi những câu chuyện của ông.Nhưng sẽ có nhiều trách móc đấy, nếu quả thực bác vào viện là do bạn.Tiếng tít tít vẫn rót vào tai bạn, khe khẽ khe khẽ.Đây là một thử thách nữa.
