Bất cứ ai thường hay ở sân bay đều nhận thấy sự bất cập khi cha mẹ nuông chiều những đứa con ngổ ngược, chúng phá phách quá lắm.Thế thì liệu có gì đáng ngạc nhiên không khi người ta có thể có cảm giác nào đó về bổn phận đáp lại về phía con cái?Nhưng cho tới nay tôi vẫn chưa trình báo việc này bởi vì tên ăn cắp tiêu xài còn ít hơn cô ta».Và người ta thường không thể làm được điều đó cho đến khi giây phút họ bắt tay vào làm điều đó.Tôi có những nhà vật lý để giải thích cho tôi hàng trăm lần về điều đó.Là một người yêu thương nồng nhiệt con trẻ, một luật sư bào chữa đầy tài năng.Tôi đã tin là chúng ta phải ngăn chặn chủ nghĩa cộng sản ở nơi nào đó.Một câu hỏi mà tôi thường dùng để giúp cho mọi người trở nên cương quyết nếu họ yêu một người nào đó thực sự là «bạn có thể đỡ đạn cho người này không?» Điều này có vẻ như vượt quá tiêu chuẩn thông thường bởi vì chỉ một số ít người trong chúng ta buộc phải đương đầu với một sự hy sinh lớn đến như vậy và sẽ không ai trong chúng ta có thể chắc chắn liệu mình sẻ làm gì nếu khao khát tự vệ của chúng ta buộc phải va chạm với tình yêu dành cho người khác của mình.Ưu điểm lớn của sự ốm đau là nó giúp người ta lẩn tránh bổn phận.Người ta tự hỏi là tình yêu vô tận và luôn tươi mới ở đâu rồi?
